Tuesday, April 12, 2011

Messi - Ronaldo: Cuộc chiến không giới hạn

Bị hoài nghi về phong độ có phần sút giảm, cả Messi cùng Ronaldo đều bùng nổ đúng thời điểm. Ronaldo đóng góp 1 bàn trong thắng lợi 3-0 trước Bilbao còn Leo Messi rực sáng với cú đúp giúp Barca đánh bại Almeria 3-1.
Giữa Messi và Ronaldo có không ít những điểm tương đồng. Cả hai bùng nổ ở giai đoạn đầu mùa, cùng lập những hattrick liên tục giúp Barca và Real chiến thắng. Và cả hai cũng chững lại ở giai đoạn Giáng sinh vì nhiều lý do khác nhau, dù thời điểm Barca lẫn Real đang ở giai đoạn tăng tốc.
Messi Ronaldo Cuoc chien khong gioi han
Messi đã chấm dứt cảnh tịt ngòi với cú đúp vào lưới Almeria

Có thời điểm, người hâm mộ Liga lãng quên sự tồn tại của hai ngôi sao giành 3 Quả bóng vàng thời gian gần đây. Ronaldo nghỉ thi đấu 3 vòng liên tiếp ở Liga và mới “nổ súng” ở cuộc đấu với Tottenham tại Champions League trong khi Messi tưởng như đã đánh mất cảm giác ghi bàn.
Lần cuối cùng Ronaldo ghi bàn là cú hattrick trong thắng lợi 7-0 trước Malaga (ngày 3/3) trước khi dính chấn thương. Bàn thắng cuối cùng của Messi cho Barcelona ở chiến thắng 1-0 trước Valencia tại Mestalla ngày 2/3, mang về 3 điểm then chốt trong cuộc đua song mã tại Liga năm nay.
Gặp chấn thương quái ác, Ronaldo đã phải ngồi ngoài sân cỏ khá lâu nên không thể cải thiện số bàn thắng. Messi vẫn ra sân đều đặn trong sắc áo Barcelona, nhưng có điều anh lại sắm vai người kiến tạo nhiều hơn trong cách chơi tiqui-taca đang dần được Guardiola phá cách về sự đa dạng, biến hóa.
Sau bao nhiêu chờ đợi, người hâm mộ Liga lại được chứng kiến Messi và Ronaldo bùng nổ ở vòng 31 (ngày 10/4). Bộ đôi trên đã tìm lại cảm hứng ở những mành lưới quen thuộc. Ở lượt đi, Messi lập hattrick giúp Barca hạ Almeria 8-0 còn Ronaldo cũng là được điều tương tự khi Real đè bẹp Bilbao 5-1.
Đêm qua, Messi “thông nòng” trở lại với cú đúp mang về thắng lợi 3-1 trước Almeria tại Nou Camp. Dấu ấn Ronaldo có phần mờ nhạt hơn bởi anh chỉ là người ấn định thắng lợi 3-0 trước Bilbao ở cuối trận. Tuy vậy, với Mourinho, việc Ronaldo tìm lại cảm giác ghi bàn ở hai trận liên tiếp là điều quan trọng nhất.
Giống như hồi còn chơi cho MU, Ronaldo vẫn giữ cá tính ích kỷ, tham lam, nhưng đôi khi cá tính đó giúp anh luôn duy trì lượng bàn thắng đều đặn. Messi lại khác, anh sẵn sàng hy sinh để các đồng đội lập công, thậm chí số đường chuyền thành bàn của anh còn nhiều hơn số lần phá lưới.
Messi chưa khi nào đặt nặng thành tích cá nhân, anh luôn coi thành công chung cả đội bóng là yếu tố quan trọng nhất, đều mà LM10 khác biệt hẳn với Ronaldo. Hiện tại, cả Messi lẫn Ronaldo đều cùng được 29 bàn/31 vòng đấu, đưa đẩy cuộc đua tranh danh hiệu Pichichi hứa hẹn hấp dẫn nhất nhiều năm trở lại đây và thời điểm này, không dễ đưa ra nhận định ai lợi thế hơn ở cuộc đua không giới hạn này.
Jose Mourinho có tư tưởng buông La Liga, thể hiện qua những tuyên bố trước đó cùng như việc ông sử dụng đội hình không phải mạnh nhất trước Bilbao (Ronaldo vào sân ở phút 70). Khi không được chơi cùng những đồng đội ăn ý như Oezil, Xabi Alonso, chắc chắn Ronaldo sẽ bị ảnh hưởng không ít, yếu tố bất lợi hơn hẳn Messi.
Messi Ronaldo Cuoc chien khong gioi han
Ronaldo đã có 29 bàn tại La Liga

Lịch thi đấu 7 vòng còn lại ở Liga cũng thuận lợi hơn với Messi. Ngoài trận El Clasico tuần sau, Barca không phải gặp một đối thủ yếu nào. Trong khi đó, Real Madrid còn 3 chuyến đi đến sân Sevilla, Valencia, Villarreal, những đối thủ cạnh tranh trực tiếp cho 2 tấm vé dự Champions League năm sau.
Messi (và cả Pedro, Villa) im tiếng, họ vẫn còn Xavi, Iniesta hay cả Pique làm thay nhiệm vụ ghi bàn (như trước Villarreal hay Shakhtar). Ronaldo chấn thương, “Kền kền trắng” có Oezil, Di Maria, Adebayor thay nhau bùng nổ. Real và Barca không thực sự đòi hỏi Ronaldo và Messi phải ghi bàn, nhưng sự hiện diện của họ vẫn là niềm cảm hứng chung cho toàn đội.
C. Ronaldo đã “phá lưới” cả 18 CLB còn lại ở Liga, nhưng anh chưa từng sút tung lưới Valdes từ ngày về Bernabeu sau 3 lần đối đầu, trong khi Messi luôn là khắc tinh của Iker Casillas. Liệu trận “Siêu kinh điển” tại Bernabeu tuần tới có là cơ hội để C. Ronaldo xóa dớp và bứt lên trong cuộc đua Pichichi, hay kịch bản sẽ theo hướng ngược lại?

Ancelotti ủ mưu để hất cẳng M.U khỏi C1

Chelsea đã để thua Man Utd 0 – 1 trên sân nhà Stamford Bridge tại lượt đi Tứ kết Champions League. Giờ đây, để nuôi hy vọng đoạt Cup ở mùa giải này, Chelsea cần gây ra một cú sốc tại Old Trafford.

Ngay sau trận thắng Wigan 1 – 0 của Chelsea, HLV Ancelotti tiết lộ với báo giới: “Giờ tôi sẽ có 2 ngày (trước đại chiến với Man Utd). Do đó, tôi sẽ về nhà và xem lại trận đấu lượt đi. Có thể là 1 lần, 2 lần và thậm chí là 3 lần”.
Ancelotti u muu de hat cang M.U khoi C1
“Tôi phải làm một điều gì đó để tạo ra sự khó khăn cho Man Utd. Một điều gì đó thật đặc biệt cho trận đấu lượt về sắp tới”, HLV Ancelotti nhấn mạnh.
Thừa nhận nhiệm vụ đặt ra tại Old Trafford vào đêm thứ Ba tới sẽ là vô cùng khó khăn nhưng chiến lược gia người Italia kiên quyết khẳng định không có gì là không thể.
Ông nói: “Để giành chiến thắng, bạn sẽ phải tận dụng 100% tất cả mọi thứ bạn có. Những phẩm chất của mỗi cá nhân, lòng can đảm…và bạn phải kiểm soát cuộc chơi”.
“Để làm được điều đó, quan trọng là các cầu thủ phải thực sự tin họ sẽ chiến thắng. Rõ ràng, Man Utd đang có lợi thế và nhiều khả năng họ sẽ chơi phòng ngự phản công”, chiến lược gia người Italia tiếp.
“Họ là một đội bóng có khả năng phòng ngự tuyệt vời vì thế sẽ là không dễ dàng để ghi được bàn thắng. Nhưng chúng tôi có đến 90 phút để làm điều đó”.
Còn nhớ, ở trận lượt đi Man Utd đã có bàn thắng sớm nhờ công của Rooney ở phút 24 của trận đấu. Sau đó, Chelsea đã tạo ra vô số các cơ hội tấn công nguy hiểm về phía khung thành đội khách nhưng rất tiếc không thể ghi được bàn thắng.
(theo bongdaso)

Đại chiến giữa các vì sao

Trong lần tái ngộ đêm nay, với lợi thế quá rõ ràng, Sir Alex nhiều khả năng sẽ lại vượt qua Ancelotti.

Sir Alex Carlo Ancelotti

Bây giờ thì người ta đã biết tại sao Alex Ferguson được gọi là Sir, còn Ancelotti chưa biết tương lai sẽ đi về đâu nếu Chelsea trắng tay mùa giải này. Cùng có những quyết định gây ngạc nhiên (M.U để Park đá chính, Chelsea sử dụng Zhirkov thay vì Malouda), nhưng trong khi sự điều chỉnh của Fergie mang lại hiệu quả tích cực, thì Ancelotti tỏ ra khá khiên cưỡng và cứng nhắc trong cách chỉ đạo. Trong lần tái ngộ đêm nay, với lợi thế quá rõ ràng, Sir Alex nhiều khả năng sẽ lại vượt qua Ancelotti.
Dai chien giua cac vi sao
Rooney (8) - Terry (6)

Để Rooney ghi bàn thắng duy nhất cho Man United trận lượt đi đã là một thất bại của John Terry. Trong màn tái đấu hôm nay, Rooney tiếp tục sẽ là mối đe dọa thường trực đối với người đàn anh trong ĐTQG. Sau một trận vắng mặt vì án treo giò, Rooney đang có được thể lực sung mãn và hưng phấn cao nhất, trong khi đó Terry vừa trải qua 90 phút vất vả trước Wigan. Thêm vào đó trong một thế trận phòng ngự phản công, Terry rất có thể sẽ bị Rooney “xỏ mũi”.

Carrick (8) - Lampard (6)

Cú phất bóng như đặt tạo nên bàn thắng mở tỉ số cho M.U tại Stamford Bridge chính là điểm sáng giúp Carrick lấn át hoàn toàn hình ảnh mờ nhạt của Lampard. Đụng độ lượt về, nhiệm vụ của Lampard là lao lên bằng mọi giá, nhưng bầu trời Old Trafford không biết chừng lại xuất hiện một đường bóng dài tuyệt đẹp từ cái chân của Carrick nếu như Chelsea không bố trí cầu thủ khóa chặt anh.

Giggs (8,5) - Bosingwa (5)

Khó tìm được hình ảnh nào tương phản hơn cuộc đối đầu giữa Giggs và Bosingwa. Dù không còn giữ được thể lực tốt nhất, nhưng kinh nghiệm và bản năng của một ngôi sao lớn đã giúp lão tướng của M.U vượt mặt anh chàng Bosingwa tội nghiệp khá dễ dàng. Sự có mặt của Giggs bên cánh trái của M.U ở trận lượt về tiếp tục reo rắc nỗi sợ hãi lên Bosingwa, buộc hậu vệ người BĐN phải thường xuyên có mặt bên phần sân nhà thay vì dâng cao tấn công.

Ferdinand (8) - Drogba (5,5)

Một nghệ sĩ và một dũng sĩ, Rio đã thắng đầy ngoạn mục trong trận lượt đi nhờ sự khôn ngoan và kinh nghiệm của anh. Tuy nhiên những gì Rio phải đối diện tại Old Trafford hôm nay sẽ khó khăn hơn gấp bội, khi đối tác hỗ trợ Drogba nhiều khả năng sẽ là “cạ cứng” Anelka chứ không phải Torres nữa. Trong thế trận Chelsea tràn lên tấn công, chìa khóa thắng lợi của M.U rất có thể sẽ nằm ở chính sự ăn ý giữa Ferdinand và Vidic.

Chung kết Cup C1, trận sửa sai của hai đội bại trận

HLV Hitzfeld đang chỉ đạo Effenberg và các cầu thủ khác tập luyện trên sân San Siro.
Tối nay (1h45’ ngày 24/5, giờ Hà Nội), Bayern sẽ đối đầu với Valencia tại trận đấu cuối cùng của Champions League năm nay ở Milan. Đây là lần đầu tiên trong 46 năm qua, hai CLB thất bại ở chung kết của hai mùa giải trước gặp lại nhau để xác định đội nào sẽ “ca khúc khải hoàn”, đội nào có thêm một đêm ác mộng.
Cả Bayern Munich và Valencia đều được dẫn dắt bởi những bậc thày về chiến thuật, ông Hitzfeld và Cuper. Do vậy, các fan chắc chắn sẽ không được chứng kiến một trận đấu “cởi mở” và nhiều bàn thắng như chung kết Cup UEFA (Liverpool thắng Alaves 5-4). Hai đội năm nay đều chọn lối chơi phòng ngự phản công, vì vậy theo Linke (Bayern), trận đấu sẽ được giải quyết ở những tình huống bóng chết và tỷ số có thể là 1-0, nghiêng về đội tận dụng cơ hội tốt hơn. Không những thế, các học trò của hai HLV Cuper và Hitzfeld đều quá hiểu rõ thế mạnh cũng như điểm yếu của nhau. Do đó, diễn biến của trận đấu sẽ phụ thuộc vào phong độ của từng cầu thủ trong những cuộc đấu tay đôi.
Tuy nhiên, đội quân đến từ Đức vẫn được giới chuyên môn đánh giá cao hơn một chút ở cuộc chạm trán này. Bayern đang hưng phấn vì vừa giành được chức vô địch Bundesliga hôm thứ bảy (19/5) và vì vậy tràn đầy quyết tâm lập được chiến tích như hồi năm 1974, vô địch trong nước và đoạt Cup C1. Hơn nữa, về mặt thực hiện đấu pháp, chính Cuper đã đánh giá Bayern cao hơn: “Các cầu thủ của họ có ý thức kỷ luật chiến thuật rất cao. Bayern chỉ có khoảng hai cầu thủ họa hoằn mới mắc lỗi vị trí”. Xét về lực lượng, đội bóng xứ Bavaria có nhiều ngôi sao hơn đối thủ. Các tiền đạo, tiền vệ của Bayern sắc bén và có khả năng hoạt động độc lập cao hơn đối phương. Họ thiếu vắng Jeremies vì chấn thương, nhưng Owen Hargreaves có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ thay thế này. Anh đã chơi rất chững chạc khi thế chỗ Feffenberg bị treo giò ở bán kết lượt về gặp Real và cả khi Jeremies nghỉ thi đấu ở trận cuối cùng của Bundesliga gặp Hamburg. Hàng phòng ngự của Bayern cũng chắc chắn không kém gì Valanecia. Patrick Andersson và Kuffour đã vô hiệu hóa được Beckham và Giggs của M.U, Luis Figo, Raul Gonzalez của Real thì cặp tiền đạo không mấy kỹ thuật của Valencia là Carew và Sanchez khó có thể đẩy đổ được hai “tảng đá” này.
Trước khi lên máy bay đến Milan, ông Hitzfeld cho biết: “Chúng tôi tin chắc sẽ giành chiến thắng trước Valencia”. Nhưng “phù thủy” Cuper cũng quyết tâm không kém. Ông không muốn tiếp tục bị coi là một “phù rể” và “không bao giờ trở thành chú rể”. Tại Cup C2 châu Âu cuối cùng năm 1999, CLB Mallorca của ông đã thua Lazio 1-2 ở trận chung kết. Một năm sau đó, Valencia thất bại 0-3 trước Real ở chung kết Cup C1, cho dù đã chơi một mùa giải rất ấn tượng. Do không còn tiền đạo Claudio Lopez, hai tiền vệ Javier Farinos và Gerard Lopez, những cầu thủ đã thi đấu thành công ở mùa giải trước, HLV Cuper đã áp dụng đấu pháp nặng về phòng ngự. Chiến thuật đó bị các fan phản ứng kịch liệt, nhưng ông cho hay: "Mọi người sẽ im lặng nếu chúng tôi chiến thắng bằng sự chặt chẽ ở hàng phòng ngự và thận trọng khi phản công”. Ở hàng hậu vệ, Valencia chắc chắn sẽ ra quân với bốn gương mặt quen thuộc Angloma (phải), Carboni (trái) và cặp trung vệ Ayala, Pellegrino. Tuyến khiến HLV Cuper phải suy tính ở thời điểm hiện nay là tiền vệ. Ông chưa quyết định (có thể là không muốn tiết lộ) có nên xếp tài năng trẻ người Argentina Pablo Aimar đá chính hay tung vào sân tiền vệ có kinh nghiệm và chơi thiên phòng ngự Didier Deschamps hoặc Angel Angulo. Nếu Aimar vào sân, anh sẽ đá dưới hai tiền đạo Carew và Sanchez, Ruben Baraja sẽ chơi ở giữa, Mendieta đảm nhận cánh phải, hành lang trái sẽ là lãnh địa của Kily Gonzalez.
Các cầu thủ nói gì trước trận đấu:
Đội trưởng Gaizka Mendieta (Valencia): “Năm ngoái mọi thứ đều mới mẻ đối với chúng tôi. Còn ở chung kết năm nay, chúng tôi biết phải làm gì để đạt được mục tiêu. Mọi thứ đã thực sự thay đổi kể từ khi Valencia rời Paris sau trận thua Real 0-3”.
Đội trưởng Stefan Effenberg (Bayern): “Những gì diễn ra trong vòng ba phút cuối tại sân Nou Camp của Barca năm 1999 đã thuộc về dĩ vãng. Các đồng đội của tôi cần phải quên nó đi để chiến thắng tối nay”.
Đội hình dự kiến:
Bayern Munich:thủ môn: Oliver Kahn; hậu vệ: Samuel Kuffour, Patrik Andersson, Thomas Linke; tiền vệ: Willy Sagnol, Bixente Lizarazu, Owen Hargreaves, Stefan Effenberg; tiền đạo Mehmet Scholl, Hasan Salihamidzic, Elber.
Valencia:thủ môn: Santiago Canizares; hậu vệ: Jocelyn Angloma, Fabian Ayala, Mauricio Pellegrino, Amedeo Carboni; tiền vệ: Ruben Baraja, Gaizka Mendieta, Kily Gonzalez, Pablo Aimar; tiền đạo: Juan Sanchez, John Carew.

Thất bại tại Cup C1 khiến cổ phiếu M.U rớt giá

Các nhà đầu tư lo ngại thua lỗ vì giá bán trang phục M.U sẽ giảm do không vô địch Cup C1.
Giá cổ phiếu của CLB Manchester Utd đã giảm 4% sau trận thua Bayern Munich tại tứ kết lượt về Cup C1 ngày 19/4. Tổng giá trị cổ phiếu của M.U trên thị trường giảm xuống còn 445 triệu bảng Anh (giảm 17 triệu bảng).
Tuy nhiên, nhà phân tích của công ty môi giới chứng khoán Williams de Broe (Anh), ông Nigel Hawkins cho biết: “Manchester Utd đang gặp vấn đề từ phái các nhà đầu tư bóng đá, nhưng giá cổ phiếu của họ sẽ nhanh chóng tăng trở lại”.
Theo bản báo cáo tài chính của CLB hồi đầu tháng, lợi nhuận trước thuế của M.U sau sáu tháng đầu mùa giải đạt 17,3 triệu bảng Anh. Tháng 12 năm ngoái, công ty tài chính Deloitte & Touche đã lần thứ ba liên tiếp xếp hạng M.U là CLB giàu nhất thế giới trong năm.

Munich đoạt Cup C1 thứ tư sau 25 năm kỳ vọng

Mendieta cản phá đường đi bóng của Scholl (đỏ, Bayern).

Sáng nay (24/5), Bayern đăng quang ngôi vô địch châu Âu tại sân San Siro (Milan) trong một trận đấu đầy kịch tính, đánh bại Valencia 5-4 ở loạt đá luân lưu, sau khi 120 phút thi đấu kết thúc với tỷ số hòa 1-1.
Đội bóng xứ Bavaria chưa chiến thắng tại Champions League kể từ năm 1976 và đây là lần đầu tiên từ năm 1974 họ đoạt Cup C1 sau khi giành đĩa bạc tại Bundesliga. Để bước lên đài danh vọng lần này, họ phải trải qua một cuộc đấu cân não ở loạt đá 11 m.
Cầu thủ thực hiện đầu tiên, Sergio (Bayern Munich): Rất căng thẳng và đặt lòng chân phải vọt xà.
Chuyên gia đá phạt đền Mendieta: Đặt lòng chân phải nhẹ nhàng, 1-0 cho Valencia.
Salihamidzic: Cứa lòng quá khó buộc Canizares vào lưới nhặt bóng, cho dù đã đoán đúng hướng.
Carew: Khá nhẹ nhàng và lại là một cú đặt lòng chân phải chính xác. Thủ môn Kahn lần thứ hai bị đánh lừa.
Zickler: Sút rất căng vào góc phải (theo hướng đá), 2-2 cho Bayern Munich.
Zahovic: Cứa lòng chân trái rất hiểm, nhưng Kahn đã đẩy bóng thành công.
Andersson: Lấy đà rất xa và sút, nhưng Canizares đã bắt bài, ôm gọn trái bóng.
Carboni: Đóng rất mạnh, bóng chạm tay phải của Kahn bật lên và dội xà ngang bay ra ngoài.
Effenberg: Quá hiểm vào góc cao bên trái. Canizares phản xạ đúng cũng đành bó tay.
Baraja: Góc phải, chân phải, sệt. 3-3 cho Valencia.
Lizarazu: Dứt điểm tự tin, dứt khoát bằng chân trái vào góc phải. 4-3 cho Bayern.
Kily Gonzalez: Quét chân trái rất điệu khiến Kahn đứng lặng. 4-4 cho Valencia.
Linke: Canizares đứng yên sau cú đặt lòng chân phải vào góc phải.
Các cầu thủ Bayern nâng cao Cup C1.
Pellegrino: Kahn đẩy được pha kết thúc bằng chân trái vào góc trái. Valencia bại trận.
Hai hiệp chính
Ngay ở phút thứ ba, trung vệ Patrik Andersson đã nằm dài dưới sân cản đường đi bóng của Mendieta còn Lizarazu thì kẹp chặt phía sau. Trọng tài Dick Jol đã rất nghiêm khắc chỉ tay vào chấm phạt đền vì cho rằng Andersson đã cố tình dùng tay giữ bóng. Đội trưởng Mendieta bình tĩnh bước lên, thực hiện thành công quả 11 m, mở tỷ số trận đấu.
Chỉ bốn phút sau, trọng tài người Hà Lan này cho Bayern được hưởng quả phạt 11 m gây tranh cãi. Effenberg đã biến lão tướng Angloma thành nạn nhân khi chủ động đổ người xuống sân, ngay trước khi hậu vệ người Pháp này đưa chân định cản phá. Tuy nhiên, Mehmet Scholl đã khiến khán giả đến từ nước Đức ôm mặt thất vọng khi cú kết thúc của anh bị thủ môn Canizares đầy kinh nghiệm dùng chân phá được. Đến thời điểm này, dường như lời dự đoán của T. Linke đã ứng nghiệm: Bàn thắng được ghi ở tình huống bóng chết và thuộc về đội biết tận dụng.
Sau khi bỏ lỡ cơ hội cân bằng tỷ số, Bayern đã chủ động đẩy cao đội hình để tấn công. Tuy nhiên, những đợt công phá ở cánh trái với sự tham gia của Salihamidzicvà Lizarazu đã bị Angloma tìm mọi cách vô hiệu hóa. Bayern biến hóa sơ đồ chiến thuật rất nhanh khi đẩy Salihamidziclên chơi cao nhất chứ không phải Elber như lúc đầu. Còn Owen Hargreaves thì năng di chuyển vào giữa hơn so với nhiệm vụ được giao (cánh phải, đá ngay trên Sagnol). Với cách bố trí đội hình kiểu này, Bayern đã sở hữu bóng nhiều gấp đôi so với đối thủ, nhưng vẫn không tạo được nhiều cơ hội thực sự nguy hiểm về phía khung thành đối phương do chỉ tập trung tấn công bên cánh trái, có lẽ vì ngại Kily Gonzalez ở cánh phải của Valencia. Họ cũng không có những pha đổi cánh bất ngờ như từng làm ở những trận trước. Tuy nhiên, do Valencia chủ động chơi phòng ngự, nên Bayern cũng có vài ba cú dứt điểm. Phút 25, Elber có bóng sát biên ngang bên trái, anh tung cú sút chéo góc loại được Canizares, nhưng bóng đã chạy ngang khung thành và tỷ số vẫn chưa được cân bằng. Phút 30, Scholl thử tài thủ môn đội tuyển Tây Ban Nha bằng quả đá phạt hàng rào từ khoảng cách hơn 20 m. Cú đá chân phải của hộ công này đi rất hiểm. Tuy nhiên, Canizares cũng xuất sắc không kém.
Vào đầu hiệp hai, HLV Hitzfeld cho "thay máu" ở hàng công với sự góp mặt của tiền đạo khổng lồ Carsten Jancker (vào thay Sagnol). Cùng lúc đó, ông Cuper thay Aimar bằng cầu thủ có khả năng phòng ngự tốt hơn, David Albeldo. Với một số nhân sự mới, kịch bản của đầu hiệp một đã tái diễn ở đầu hiệp hai. Phút 50, Elber câu một đường bóng bổng vào khu cấm địa của Valencia. Do bất lợi về chiều cao lại bị Jancker đè sát ở phía sau, Carboni đã để tay chạm bóng và ông trọng tài Jol đã phải lần thứ ba chỉ tay vào chấm phạt đền. Lần này, "diều hâu" Effenberg nhận trọng trách cân bằng thế trận và anh đã bình tĩnh bẻ lòng chân phải vào góc phải, đánh lừa được thủ môn Canizares.
Bị gỡ hòa 1-1, Valencia buộc phải trở lại với đấu pháp tấn công, nhưng cả hai đội cũng chỉ dừng lại ở những cuộc tranh chấp khu trung tuyến. Nhận thấy hàng công chơi vật vờ, ông Cuper đã quyết định tung tiền đạo trẻ Zahovic vào sân thay Sanchez ở phút 66. Nhưng do thiếu kinh nghiệm trận mạc, tiền đạo trẻ người Slovenia này đã không phát huy được đầy đủ tố chất của mình như khi thi đấu cho đội tuyển quốc gia tại EURO 2000. Anh đã hai lần có bóng trong khu vực 5m50 của Bayern, nhưng đều xử lý lúng túng và không gây một chút khó khăn nào cho Kahn. Phía Bayern cũng chơi tấn công không mấy thuyết phục do đá quá thận trọng. Phải đợi đến phút đá bù giờ thứ ba, Jancker mới có một pha đột phá dũng mãnh ở trung lộ. Nhưng các fan và HLV Hitzfeld cũng chỉ được “mừng hụt” vì pha dứt điểm bằng chân phải của tiền đạo này, dù rất mạnh, đã đi chệch cột dọc trong gang tấc.
Hai hiệp phụ
Cả hai đội dường như không hề muốn định đoạt số phận bằng những quả 11 m may rủi. Chính vì vậy, các cầu thủ đã chơi tấn công thậm chí còn mạnh mẽ hơn ở hiệp chính. Phút thứ 5 của hiệp phụ thứ nhất, Elber nhanh như cắt tung cú sút cận thành sau pha đột phá của Lizarazu và nếu Canizares không đủ tỉnh táo cản phá, bàn thắng vàng đã đến với Bayern. Sau đó ít phút, Elber băng vào ở góc phải nhận đường chọc khe của Scholl và kết thúc. Nhưng một lần nữa, Canizares có mặt kịp thời để khép góc. Valencia cũng để tuột mất chiến thắng khi Zahovic đối mặt với Kahn. Anh đã có một pha khống chế bóng bằng ngực rất điệu nghệ, nhưng lại kết thúc vào thời điểm chân trụ bị mất thế.
Đây là một trận đấu của hai đội có lối chơi giống nhau, được dẫn dắt bởi hai HLV muốn áp dụng cả những công thức toán học vào việc huấn luyện các học trò. Họ quá hiểu những thế mạnh, điểm yếu của nhau nên không thể triển khai một thế trận tấn công cởi mở như Liverpool và Alaves. Cả hai HLV ở trận này đều không sai về đấu pháp, các cầu thủ của họ không mắc lỗi lầm nghiêm trọng nào trong việc thực hiện ý đồ chiến thuật. Nhưng may mắn chỉ có thể mỉm cười với một người trong cuộc chiến tay đôi.
Niềm vui và nỗi buồn
Thủ môn Canizares khóc vì khi cùng Real giành Cup C1 năm 1998 thì anh không được bắt chính. Còn khi được thi đấu chính thức thì hai năm đều lỡ hẹn.
Thủ môn Kahn vui mừng xiết chặt phần thưởng giành cho cầu thủ xuất sắc nhất trận.
HLV Hitzfeld nở nụ cười chiến thắng tại chung kết Cup C1 lần thứ hai từ năm 1997, thời điểm cùng Dortmund vô địch.
HLV Cuper giận dữ ném chai nước xuống sân khi nhìn cảnh đội quân áo đỏ chạy ăn mừng. Đây là lần thứ ba, ông trở thành HLV của một đội bóng về đích thứ hai (cùng Mallorca vào chung kết Cup C2 năm 1999, dẫn dắt Valencia vào chung kết Cup C1 năm 2000).
Các cầu thủ Bayern hát vang bài "We are the Champions" khi nhận Cup. Các cầu thủ Valencia nhận huy chương bạc và rời sân trong yên lặng.
Đội hình thi đấu (trong ngoặc là cầu thủ vào thay người):
Bayern Munich:thủ môn Oliver Kahn; hậu vệ Samuel Kuffour, Patrik Andersson, Thomas Linke; tiền vệ Willy Sagnol (Carsten Jancker 46"), Bixente Lizarazu; Owen Hargreaves, Stefan Effenberg; tiền đạo Hasan Salihamidzic, Mehmet Scholl (Paulo Sergio 108"), Giovane Elber (Alexander Zickler 100").
Valencia:thủ môn Santiago Canizares; hậu vệ Jocelyn Angloma, Fabian Ayala (Miroslav Djukic 90"), Mauricio Pellegrino, Amedeo Carboni; tiền vệ Ruben Baraja, Gaizko Mendieta, Kily Gonzalez, Pablo Cesar Aimar (David Albelda 46"); tiền đạoJuan Sanchez (Zlatko Zahovic 66"), John Carew.

Những cuộc lội ngược dòng vĩ đại nhất lịch sử Cup C1

Trong lịch sử của đấu trường bóng đá danh giá nhất châu Âu, nhiều khi đội gặp bất lợi trước lại đoạt vé đi tiếp một cách vô cùng ngoạn mục. Trong bài này, VnE giới thiệu 12 cuộc ngược dòng kỳ vĩ trong suốt chiều dài 50 năm tồn tại Cup C1.
Thế hệ vàng của MU mùa bóng 1956/1957.
Thế hệ vàng của MU mùa bóng 1956/1957.
1. MU loại Bilbao, tứ kết mùa bóng 1956/1957 (lượt đi: Bilbao 5-3 MU; lượt về MU 3-0 Bilbao)
Lượt về vòng 16 đội Champions League 2004-2005 (trong ngoặc là kết quả lượt đi)
Ở mùa bóng 1956-1957, có thể nói MU đã tập hợp được một thế hệ cầu thủ trẻ rất tài năng gồm Bobby Charlton, Duncan Edward, Tommy Taylor, Dennis Viollet, Geoff Bent, Liam Whelan....và được dẫn dắt bởi HLV huyền thoại Matt Busby. Trong lần đầu tiên bước ra đấu trường châu Âu, nhà vô địch Anh đã có bước khởi đầu rất tốt khi vượt qua Borussia Dortmund ở vòng một để tiến vào tứ kết gặp ĐKVĐ Tây Ban Nha, Athletic Bilbao. Trận lượt đi tại xứ Basque, trước lối đá kỹ thuật của đối thủ, đội bóng nước Anh đành chịu thua đậm 3-5.
Tưởng như các chàng trai trẻ của đảo quốc sương mù sẽ mất hết hưng phấn sau thất bại này, nhưng đó lại là một bài học rất bổ ích. Và nó đã giúp họ không mắc bất cứ sai lầm nào trong lượt về, để đè bẹp đối thủ bằng tỷ số 3-0, và đi tiếp với kết quả chung cuộc 6-5. Tuy nhiên, tại bán kết, các học trò của Matt Busby buộc phải dừng lại trước ĐKVĐ Real Madrid hùng mạnh (có Di Stefano, Kopa, Gento). An ủi cho "Quỷ đỏ" là cuối mùa bóng đó, họ bảo vệ thành công chức vô địch Anh. Chỉ có điều, đó là danh hiệu cuối cùng của thế hệ vàng đó, bởi hơn 9 tháng sau, vào ngày 7/2/1958, tai nạn máy bay ở Munich (trên đường trở về từ Nam Tư cũ) đã cướp sinh mạng của 8 cầu thủ: Byrne, Colman, Jones, Pegg, Taylor, Bent, Whelan và Duncan Edward.
2. Inter Milan loại Liverpool, bán kết mùa bóng 1964/1965 (lượt đi: Liverpool 3-1 Inter; lượt về: Inter 3-0 Liverpool)
HLV huyền thoại của Inter, Helenio Herrera.
HLV huyền thoại của Inter, Helenio Herrera.
Vào thời điểm đó, danh tiếng của Inter đang nổi lên như cồn tại châu Âu với chiến thuật Catenaccio do HLV lừng danh, Helenio Herrera khởi xướng. Và họ cũng chính là những nhà ĐKVĐ Cup C1. Thế nhưng, trận lượt đi trên đất Anh, Liverpool đã thành công trong việc khoan thủng hàng thủ bê tông của người Italy và giành chiến thắng 3-1. Tuy vậy, "gáo nước lạnh" đó không hề làm nguội tham vọng bảo vệ chức vô địch của Inter. Trong trận đấu 2 tuần sau tại Milano, với 2 thủ lĩnh Sandro Mazzola (hàng công) và Giacinto Fachetti (hàng thủ, và là đương kim chủ tịch hiện nay), đội quân của HLV Helenio Herrera đã lội ngược dòng thành công và thắng với tỷ số 3-0.
Tiếp đà hưng phấn này, Inter thắng luôn Benfica của "báo đen" Eusebio ở chung kết với tỷ số 1-0 và trở thành đội bóng Italy đầu tiên bảo vệ được chiếc Cup C1 châu Âu.
3. Partizan Belgrade loại Sparta Praha, tứ kết mùa 1965/1966 (lượt đi: Sparta 4-1 Partizan; lượt về: Partizan 5-0 Sparta)
Mùa bóng 65/66 là thời điểm rất mạnh của bóng đá Nam Tư cũ. Đội tuyển quốc gia đất nước này từng lọt vào trận CK Euro 1960 (thua Liên Xô cũ) và lặp lại thành tích đó vào năm 1968 (thua Italy). Trên phương diện CLB, Partizan Belgrade là lá cờ đầu với một loạt hảo thủ như Jusufi, Rasovic, Becejac, Hasanagic, Galic....
Nhưng bất ngờ đã xảy ra trong trận tứ kết lượt đi tại Praha, khi Partizan bị cuốn vào lối đá nhanh của đối thủ và sụp đổ bằng thất bại 1-4. Tuy vậy, trong trận lượt về, một bất ngờ còn lớn hơn thế đã xảy ra, trong lúc mà báo chí châu Âu đang tung hô Sparta. Vẫn những con người cũ, nhưng Partizan lại giới thiệu một tinh thần thi đấu quyết liệt đến kỳ lạ, để rồi nghiền nát đối thủ với tỷ số 5-0. Đội bóng Nam Tư cũ đi tiếp và loại luôn MU ở bán kết, giành vé tham dự trận cuối cùng với Real Madrid. Chỉ tiếc rằng, trước một đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha đang trong giai đoạn cuối của thời kỳ hoàng kim (còn mỗi Gento trong bộ tứ gồm anh và Puskas, Di Stefano, Kopa), nhưng Partizan đã không thể làm nên lịch sử khi thua 1-2 (dẫn trước rồi thua ngược).
4. Panathinaikos loại Crvena Zvezda, bán kết mùa 1970/1971 (lượt đi: Zvezda 4-1 Pana; lượt về: Pana 3-0 Zvezda)
Đội bóng Hy Lạp, Panathinaikos gây bất ngờ khi lọt vào đến bán kết. Việc đối đầu với nhà vô địch Nam Tư cũ Crveda Zvezda (sau này đổi tên thành Sao Đỏ Belgrade - vô địch Cup C1 năm 1991) là một thử thách cực kỳ khó khăn. Và điều đó đã được chứng minh khi Panathinaikos thua tan tác trên sân khách bằng kết quả 1-4. Thế nhưng, trong trận lượt về, dấu ấn Hy Lạp đã được đặt lên bản đồ châu Âu khi Panathinaikos tận dụng tối đa lợi thế sân nhà, thắng lại 3-0, một tỷ số vừa đủ giúp họ vào chung kết bằng lợi thế bàn thắng sân khách. Và dù thua Ajax của Johann Cruyff với tỷ số 0-2 tại trận cuối cùng, nhưng những người con của đất nước "thần thoại" vẫn xứng đáng ngẩng cao đầu.
5. AS Roma loại Dundee United, bán kết mùa bóng 1983/1984 (lượt đi: Dundee 2-0 Roma; lượt về: Roma 3-0 Dundee)
Falcao - ngôi sao người Brazil của Roma trong thập niên 80.
Falcao - ngôi sao người Brazil của Roma trong thập niên 80.
Đây là thời điểm băt đầu thăng hoa của bóng đá Italy khi một năm trước đó, Juventus lọt vào chung kết Cup C1 (thua Hamburg). Và AS Roma lại tiếp nối chuỗi tỏa sáng. Trận lượt đi tại Scotland chứng kiến Giallorossi chỉ biết chạy theo lối đá "kick anh rush" và thua trận 0-2. Nhưng "biển khói" tại Olimpico trong trận lượt về đã khiến Dundee choáng ngợp, cộng thêm tài năng của bộ đôi người Brazil, Falcao và Cerezo, Roma lội ngược dòng thành công bằng tỷ số 3-0. Tuy nhiên, sân Olimpico không thể giúp đội bóng áo bã trầu lần nữa khi Roma thua Liverpool 2-4 trong loạt đá luân lưu ở trận chung kết.
6. Barcelona loại IFK Gothenburg, bán kết mùa 1985/1986 (lượt đi: IFK 3-0 Barca; lượt về Barca 3-0 IFK. Đội bóng xứ Catalan thắng luân lưu 5-4).
Dù được dẫn dắt bởi HLV người Anh, Terry Venables và sở hữu ngôi sao người Đức, Bernd Schuster, nhưng Barcelona không sao tránh khỏi thất bại 0-3 trong lượt đi trên sân của nhà vô địch Thụy Điển, IFK Gothenburg. Thật ra cũng không thể xem thường IFK bởi họ chính là đội đoạt Cup C3 trước đó 4 năm. Tuy thế, cầu trường Nou Camp đã hun nóng đôi chân lạnh lùng của các cầu thủ Bắc Âu, và giúp Barca thắng lại 3-0 ở lượt về. Bước vào loạt luân lưu, đội quân của HLV Venables không phạm một sai lầm nào và thắng 5-4.
Chỉ có điều, may mắn không đồng hành quá lâu với một đội nào đó. Trận chung kết diễn ra trên đất Tây Ban Nha (sân Sanchez Pirjuan của Sevilla) là một thuận lợi cho Barcelona. Nhưng họ tự biến nó thành sức ép, dẫn đến bế tắc trước Steaua Bucharest. Hòa 0-0, hai đội dắt nhau đến chấm phạt đền. Và lần này, đội đá hỏng ít hơn đã thắng. Steaua đá hỏng 2 lần, nhưng vẫn còn tốt hơn bởi đối thủ đá hỏng cả 4 lượt. Chung cuộc, đội bóng Romania thắng luân lưu 2-0 và đoạt Cup.
7. Ajax loại Panathinaikos, bán kết mùa bóng 1995/1996 (lượt đi: Ajax 0-1 Pana; lượt về: Pana 1-3 Ajax)
Mùa bóng 95/96, Ajax đang ở thời kỳ sung mãn nhất. Họ là ĐKVĐ Cup C1 với những ngôi sao như Davids, Kluivert, Seedorf....cùng HLV Louis van Gaal. Và người ta bắt đầu so sánh họ với thế hệ vĩ đại có Johann Cruyff ở thập niên 70. Nhưng trong trận bán kết lượt đi trên sân nhà, Ajax tỏ ra bế tắc trước các vị khách Hy Lạp và bất ngờ chịu thua ở những phút cuối sau pha phản công và dứt điểm chớp nhoáng của chân sút người Ba Lan, Warzycha. Phải mãi đến lượt về, bản lĩnh và sức mạnh của "ông lớn" mới bùng phát. Ajax đè bẹp Panathinaikos tỷ số 3-0, trước sự chứng kiến của hơn 40.000 cổ động viên Hy Lạp trong cơn mưa khá nặng hạt. Đội bóng Hà Lan vào chung kết nhưng không bảo vệ thành công vương miện khi thua Juventus 2-4 sau loạt đá luân lưu.
8. MU loại Juventus, bán kết mùa bóng 1998/1999 (lượt đi: MU 1-1 Juventus; lượt về: Juventus 2-3 MU)
Lúc đó, MU đang trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất trong lịch sử. Sau khi vượt qua Inter ở tứ kết, "Quỷ đỏ" lại đối đầu với đội bóng Italy khác, Juventus, tại vòng 4 đội. Có một sự thật rất quan trọng ở thời điểm ấy khi Juventus luôn là khắc tinh của MU. Và kết quả 1-1 ở trận lượt đi (Juve dẫn trước nhờ công Conte và phải mãi đến phút 90, Ryan Giggs mới gỡ cho đội chủ nhà) đã chứng minh cho điều đó.
Sự "kỵ giơ" tiếp tục thể hiện trong 10 phút đầu trận lượt về tại Turin, khi Inzaghi lập công hai lần đưa Juventus dẫn trước 3-1 chung cuộc. Ai cũng nghĩ đội bóng Anh sẽ dừng bước trước đại gia "lắm mưu mẹo" của Italy. Nhưng bóng đá luôn cho thấy bất ngờ là vô tận. Liên tiếp Roy Keane (24") và Dwight Yorke (34") gỡ hòa và giành lợi thế cho đội khách. Bị đảo ngược kết quả chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, "bà đầm già" choáng váng và chơi một cách hoảng loạn. Đến phút 84, Andy Cole kết liễu hy vọng của chủ nhà bằng một pha dứt điểm khéo léo, ấn định chiến thắng chung cuộc 4-3.
9. MU thắng Bayern Munich, chung kết mùa 1998/1999 (MU 2-1 Bayern Munich)
Thủ môn Peter Schmeichel nâng cao Cup Champions League 1999.
Thủ môn Peter Schmeichel nâng cao Cup Champions League 1999.
Chỉ vài tuần sau khi gây sốc tại Turin, MU bước vào trận CK gặp Bayern, đội đã hòa cả hai trận với họ ở vòng bảng. Và lần gặp gỡ thứ 3 này, "Quỷ đỏ" bất lợi khi Roy Keane và Paul Scholes vắng mặt do án treo giò. Basler đưa "hùm xám" dẫn trước ngay ở phút thứ 6, bằng pha sút phạt thông minh, đánh lừa thủ thành Schmeichel. Suốt khoảng thời gian còn lại, MU bế tắc trước lối chơi chặt chẽ của đội bóng Đức.
Và khi trận đấu chỉ còn vài phút đá bù giờ khá vô nghĩa thì bất ngờ được coi là lớn nhất trong lịch sử Cup C1 đã xảy ra. Hai quả phạt góc của Beckham đã biến thành 2 pha hỗn loạn trước khung thành Bayern, tạo điều kiện để Sheringham cùng Solskjaer đệm bóng chính xác ở các phút bù giờ thứ nhất và thứ hai, đem về chiến thắng 2-1 và chức vô địch cho đội bóng áo đỏ. Đã có không biết bao nhiêu cổ động viên Bayern khóc hận và thề sẽ không xem đá bóng sau trận CK đáng nhớ đó.
10. Barcelona loại Chelsea, tứ kết mùa bóng 1999/2000 (lượt đi: Chelsea 3-1 Barca; lượt về: Barca 5-1 Chelsea)
Ở lượt đi, đội bóng xứ Catalan hùng mạnh bỗng choáng ngợp trước sự sôi động của sân Stamford Bridge, và để cho đoàn quân của HLV Viali hạ gục với tỷ số 3-1. Thậm chí Chelsea còn dẫn trước 3 bàn chỉ trong vòng 8 phút nhờ công của Zola (30"), Flo (34", 38"). Phải sang đến hiệp hai, Figo mới đem về đôi chút hy vọng cho Barca bằng bàn gỡ ở phút 64.
Và chính nhờ cái vốn ít ỏi nhưng quý giá đó, đội chủ sân Nou Camp đã lật ngược tình thế ở lượt về. Lối đá tấn công như thác đổ của Barca đã biến Chelsea thành đội bóng hạng nhì sau 3 bàn thắng của Rivaldo (24"), Figo (45") và Dani (83"). Các vị khách chỉ thoi thóp nhờ pha dứt điểm may mắn của Flo ở phút 60, để cân bằng tỷ số chung cuộc 4-4 sau 90 phút. Nhưng trong thời gian hiệp phụ, họ không thể cầm cự lâu. Rivaldo sút phạt penalty chính xác (98") cùng quả đánh đầu búa bổ của Kluivert (104") đã tiễn Chelsea về nước Anh không kèn trống. Đội quân của HLV Louis van Gaal vào bán kết trước khi thua Valencia.
11. Monaco loại Real Madrid, tứ kết mùa bóng 2003/2004 (lượt đi: Real 4-2 Monaco; lượt về: Monaco 3-1 Real)
Mùa bóng trước, khi UEFA bỏ bớt vòng đấu bảng thứ hai và thay nó bằng một vòng đấu loại trực tiếp, những đội bóng nhỏ đã hưởng lợi từ việc này. Và đó là cơ sở để bất ngờ liên tiếp xảy ra. Trên sân Bernabeu, Real dễ dàng vượt qua Monaco 4-2 bằng các bàn thắng của Helguera (51"), Zidane (69"), Figo (76"), Ronaldo (81"), và không hề để ý rằng hai bàn thua sau các pha dứt điểm của Squillaci (43") cùng Morientes (83") là hiểm họa thực sự.
"Kền kền trắng" còn chủ quan hơn ở lượt về khi Raul đưa tỷ số chung cuộc thành 5-2 ở phút 35. Và họ đã phải trả giá. Liên tiếp Giuly (45", 66"), và Morientes (48") làm lưới Casillas rung lên 3 lần sau các pha dứt điểm đẹp mắt, cân bằng tỷ số 5-5, và giật vé về cho Monaco bằng ưu thế bàn sân khách.
12. Deportivo loại AC Milan, tứ kết mùa bóng 2003/2004 (lượt đi: AC Milan 4-1 Deportivo; lượt về Deportivo 4-0 AC Milan)
Pandiani (phải) ăn mừng trước khuôn mặt thẫn thờ của Nesta.
Pandiani (phải) ăn mừng trước khuôn mặt thẫn thờ của Nesta.
Khi Milan đã đè bẹp đối thủ đến 4-1 ở lượt đi bằng một màn trình diễn tuyệt vời tại San Siro (Milan ghi 4 bàn chỉ trong 9 phút nhờ công Kaka 45", 49", Sheva 46", và Pirlo 53" - Deportivo chỉ có một bàn nhờ Pandiani 11"), ai cũng hình dung đến việc đội bóng Italy sẽ bảo vệ thành công chức vô địch.
Nhưng "cơn động đất" tại sân Riazor hai tuần sau đã phủ nhận tất cả. Ngay phút thứ 5 ở trận lượt về, sau cú đảo bóng loại cả Maldini và Nesta, Pandiani sút bóng hiểm hóc hạ Dida, mở tỷ số. Thời gian sau đó của hiệp một đã chứng kiến sự sụp đổ thảm hại của "ông vua". Valeron đánh đầu ngay trên tay Dida, còn Luque sút sấm sét vào góc hẹp, biến đêm 7/4/2004 là nỗi ác mộng của Rossoneri. Sau giờ nghỉ lão tướng Fran thực hiện nốt "nhát kiếm" cuối cùng, chính thức biến Milan thành cựu vô địch.

Lịch sử các trận chung kết Cup C1 của Liverpool

Liverpool được coi là đội thành công nhất trong số các lần lọt vào chung kết Cup C1. Sự cổ vũ nhiệt tình của các cổ động viên là một phần của thành công, nhưng cũng chính những hooligan đã đẩy lùi sự phát triển của CLB này trong thời gian dài.
Trong vòng 9 mùa bóng (từ 1976 - 1985), Liverpool đã 5 lần vào chung kết Cup C1 và đoạt Cup tới 4 lần. Một tỷ lệ thành công không thể tưởng. Theo nhiều chuyên gia đánh giá, nếu không xảy ra thảm họa Heysel, và trọng tài trận chung kết năm 1985 không nhìn nhầm dẫn đến quả phạt đền quyết định gây tranh cãi, có lẽ Liverpool đã thành công cả 5 lần, còn bóng đá Anh sẽ tiếp tục phát triển, hơn hẳn hiện tại. Điểm mạnh của đội bóng vùng Merseyside thời kỳ đó chính là sự kết hợp giữa hàng công kỳ ảo, cùng một hệ thống phòng ngự rất hiệu quả. Đó có thể coi là một đội bóng toàn diện, liên tục được cải thiện, và đặc biệt có tinh thần thi đấu rất cao, cùng sự cổ vũ cực kỳ cuồng nhiệt của Kop - biệt danh của những cổ động viên Liverpool.
Các trận chung kết Cup C1 trong quá khứ của Liverpool
Các cầu thủ Liverpool cùng chiếc Cup C1 năm 1977.
Các cầu thủ Liverpool cùng chiếc Cup C1 năm 1977.
Mùa bóng 1976-1977: Liverpool 3-1 Moenchengladbach (sân Olimpico, thành phố Rome, Italy, ngày 25/5/1977)
Dưới sự dẫn dắt của HLV vĩ đại Bob Paisley, Liverpool là một thế lực rất mạnh tại châu Âu mùa bóng đó. Nhà vô địch Anh đồng thời là quán quân Cup UEFA mùa trước, đã đi một mạch đến trận chung kết Cup C1 đầu tiên của mình. Cả bốn "nạn nhân" trước đó đều tâm phục khẩu phục với số bàn thủng lưới ít nhất là 3. Trong trận đấu cuối cùng, Liverpool gặp "đại gia" đến từ nước Đức có cái tên khá dài, Borussia Moenchengladbach (có siêu hậu vệ Berti Vogts, Alan Simonsen - Quả bóng vàng châu Âu tương lai, Juup Heynckes - sau này từng là HLV đưa Real vô địch năm 1998). Nhưng rốt cuộc, cái "dớp" 3 bàn vẫn trút lên đầu nhà ĐKVĐ Bundesliga. Dẫn đầu là cầu thủ huyền thoại Kevin Keegan, Liverpool thắng thuyết phục với các lần lập công của McDermott (29"), Alan Smith (67"), và Phil Neal (85"). Moenchengladbach chỉ gỡ lại một bàn do công Simonsen.
Mùa bóng 1977-1978: Liverpool 1-0 Brugge (sân Wembley, nước Anh, ngày 10/5/1978)
Đoàn quân đỏ của nước Anh thanh thế rất mạnh tại châu Âu ngay sau khi có được Cup C1 lần đầu tiên (chiếc Cup thứ hai liên tiếp sau Cup UEFA mùa 1975/1976). Có một sự kiện làm ai cũng tưởng đội bóng của Bob Paisley suy yếu, đó là sự ra đi của Kevin Keegan (đến thi đấu cho Hamburg của Đức, nơi anh giành hai Quả bóng vàng châu Âu liên tiếp, 1978, 1979). Nhưng không. Liverpool có một cầu thủ khác đủ sức làm quên đi Keegan. Đó là Kenny Dalglish. Cầu thủ có vóc dáng nhỏ bé nhưng vô cùng nhanh nhẹn và lắt léo này là nhân tố chính giúp Liverpool chinh phục chiếc Cup C1 thứ hai liên tiếp.
Đội bóng thành phố cảng được miễn thi đấu vòng đầu tiên (do kết quả bốc thăm). Và qua 3 vòng tiếp theo, các nạn nhân của Liverpool phải vào lưới nhặt tổng cộng 16 bàn thắng (6 trận). Ở chung kết, nhà ĐKVĐ gặp phải địch thủ cũ FC Brugge - đội họ đã đánh bại 4-3 ở hai lượt trận chung kết Cup UEFA hai năm trước đó. Và lần này kết quả chỉ khác đi đôi chút. Kenny Dalglish ghi bàn duy nhất ở phút 64, đem về chiến thắng 1-0 cho Liverpool.
Alan Kennedey cùng chiếc Cup mà chính anh góp công rất lớn.
Alan Kennedey cùng chiếc Cup năm 1981 mà chính anh góp công rất lớn.
Mùa bóng 1980-1981: Liverpool 1-0 Real Madrid (sân Công viên các Hoàng tử, thành phố Paris, Pháp, ngày 27/5/1981)
Lần thứ ba "The Reds" bước vào trận chung kết Cup C1, và lần này cực kỳ thuyết phục. Đội quân của HLV Bob Paisley đấu 8 trận thắng 5 và hòa 3, ghi 23 bàn và chỉ 4 lần vào lưới nhặt bóng. Con số kinh hoàng ấy đủ làm Real Madrid, đối thủ ở trận cuối cùng, phải hết sức cẩn trọng. 16 năm sau ngày giành chiếc Cup C1 thứ sáu, đội bóng Hoàng gia Tây Ban Nha mới lại xuất hiện ở khoảnh khắc quen thuộc. Dưới tay HLV người Nam Tư (cũ), Vujadin Boskov có những tên tuổi lừng lẫy như Del Bosque, Camacho, Stielike, Santillana. Nhưng Liverpool thực sự là một đội bóng khó chơi.
Bỏ qua lối tấn công đa dạng trước đó, Paisley cho các học trò đá rất chặt chẽ, làm Real không thể thi triển khả năng kỹ thuật vốn có. Đến phút 82, bằng một cú sút lạnh lùng, Alan Kennedey phá tan thế quân bình và hạ gục "kền kền trắng", đem về cho Liverpool chiếc Cup C1 thứ ba trong lịch sử.
Đấu trường La mã tại Rome cũng không làm Liverpool hoảng sợ năm 1984.
Đấu trường La mã tại Rome cũng không làm Liverpool hoảng sợ năm 1984.
Mùa bóng 1983-1984: Liverpool 1-1 AS Roma (đá luân lưu, Liverpool thắng 4-2. Sân Olimpico, thành phố Rome, Italy, ngày 30/5/1984)
Liverpool vẫn là chính mình. Lừng lững tiến vào chung kết sau khi bỏ qua các đối thủ một cách dễ dàng. Mùa bóng 1983-1984 được xem là thời điểm "chín" nhất của thế hệ Mark Lawrenson, Alan Hansen, Gramme Souness, Ian Rush. Bên cạnh đó, các lão tướng như Phil Neal, Kenny Dalglish, Alan Kennedey vẫn sung sức góp mặt. HLV lúc này của đội bóng Anh là Joe Fagan, nhưng triết lý vẫn không mấy thay đổi, sắc sảo trong tấn công, hiệu quả khi cản phá. Trong khi đó, đội bóng Italy mang nhiều nét latinh với hai tuyển thủ Brazil, Falcao và Cerezo. Ngoài ra, tuyển thủ Italy, Bruno Conti (HLV của Roma hiện tại) cũng là một phần không thể thiếu. Anh là nhà vô địch thế giới hai năm trước đó, và giờ gánh thêm trọng trách giúp Italy có một nhà vô địch châu Âu sau 15 năm trắng tay (kể từ năm 1969 khi Milan đoạt Cup), đặc biệt Roma lại có lợi thế sân nhà Olimpico.
Nhưng Conti cần nhớ 3 năm trước Liverpool từng biến một Real kỹ thuật thành trò hề. Quả là như vậy. Bất chấp việc phải đá sân khách, đội bóng Anh mở tỷ số ngay phút 13 nhờ công Phil Neal. Roma ép sân, vây hãm nhưng chỉ ghi được bàn gỡ khi hiệp một chỉ còn 3 phút, nhờ công Pruzzo. Kết quả hòa 1-1 sau 120 phút thi đấu khiến màn "đấu súng" phải diễn ra. Và đau cho Conti khi chính anh đá hỏng quả 11 m trong loạt thứ hai, khiến các đồng đội chịu áp lực ngay trên sân nhà. Thêm một quả đá hỏng nữa của Graziani (cũng là một tuyển thủ Italy), Roma cùng các cổ động viênrớt nước mắt tại thánh địa của mình. Liverpool thắng 4-2 (chỉ hỏng 1 quả của Nicol) và đoạt Cup lần thứ tư. Đây cũng là lần thứ hai đội bóng áo đỏ đăng quang tại sân Olimpico, sau lần đầu tiên năm 1977.
Và một Heysel khó quên.
Và một Heysel khó quên.
Mùa bóng 1984-1985: Juventus 1-0 Liverpool (sân Heysel của Bỉ, ngày 29/5/1985)
Trận đấu này đã quá nổi tiếng, về sự đau thương. 39 cổ động viên đã thiệt mạng do vụ xô xát trên khán đài. Nhưng cũng cần nói thêm cả Liverpool và Juventus bước vào trận chung kết sau các kết quả rất hoành tráng trước đó, bất chấp phong độ trong nước đều không tốt.
Sau vụ bạo động, hai đội ra sân trong nỗi hồ nghi. Và quả penalty gây tranh cãi đượcPlatini thực hiện thành công ở phút 56, đã đem về chiến thắng 1-0 cho đội bóng Italy. Đồng thời cũng chính thức khép lại thời hoàng kim của bóng đá Anh. UEFA quyết định cấm các CLB Anh tham dự đấu trường châu lục trong 5 năm sau đó.
Đáng chú ý, Liverpool mặc áo đỏ trong cả 5 lần chung kết, trong đó thắng 4 lần và đối thủ đều mặc áo trắng. Lần thất bại duy nhất trước đội mặc áo sọc đen trắng, Juventus. Liệu trong lần sắp tới, Liverpool có may mắn khi lại mặc áo đỏ, và gặp một đội áo trắng là AC Milan?